1 ngày, 2 ngày... 1 tháng rồi... 4 tháng đã trồi qua mà trong đầu con nhỏ mọi chuyện vẫn chỉ như ngày hôm qua...
Nó yêu Anh. Phải, Tuấn Anh. Cái tên đã khắc sâu trong tim Nó đã 2 năm rồi. Lâu thật lâu...
Nó yêu Anh bằng một thứ tình yêu trong trẻo và thành thật nhưng cũng rất trẻ con (thì Nó vẫn còn là trẻ con mà). Hai người quen nhau một cách tình cờ vào tháng 12 của năm ấy, và ban đầu Nó còn chẳng ưa Anh nữa là... bởi Anh có một vẻ mặt hết sức lạnh lùng, nói chuyện thì luôn nhìn thẳng vào mắt đối phương mà Nó lại không có cảm tình với loại người như vậy. Lúc đó Nó cũng đã mến mến một người khác rồi. Người ấy hay cười mà nụ cười lại thật đẹp, người đó hiền và luôn chiều theo ý Nó. Thế nên có thể coi cuộc sống của Nó lúc này là yên ả rồi.
Vì hai gia đình có biết nhau nên đôi khi vì công việc mà Anh phải đến nhà Nó (thì cũng chỉ là chuyện bình thường như bức tường xây thẳng thôi mà!!...). Nó không hiểu, vì không có cảm tình với Anh hay là do tính hiếu thắng của chính mình mà mỗi lần gặp Anh lại là những cuộc cãi vã nổ trời về đủ mọi thứ chuyện... nhố nhăng, linh tinh và thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì đến kinh tế nhà nào cũng như... không đe doạ gì đến tình hình thế giới. Nhưng... có những điều thay đổi nho nhỏ là chính từ những lúc bên Anh Nó lại phát hiện ở Anh sự sôi nổi và nhiệt tình, khác hẳn với vẻ bề ngoài băng giá. Và có lẽ là quý Anh hơn!?!
Lại nói đến người mà Nó đang mến mến ý. Vẫn vậy, không có gì thay đổi. Vẫn yêu quý và chiều chuộng Nó như từ trước tới nay vẫn vậy, đơn giản hơn là hai đứa chưa bao giờ cãi nhau cả. Yên bình! Như thế cũng tốt thôi nhưng lâu dần trong tâm hồn sôi nổi của Nó lại cảm thấy một sự nhạt nhẽo và vô vị. Hay Nó là đứa "cả thèm chóng chán"??? Trong khi đó tình cảm với Anh ở Nó mỗi ngày cứ một tăng thêm, càng ngày càng quý mến hơn hay sao ý. Nói chuyện nhiều nên cũng phát hiện ra nhiều điểm giống nhau, cũng thú vị (nhưng lúc đó Nó chỉ coi Anh là anh trai thôi nhá, vì Anh hơn tuổi Nó mà). Uh,phải rồi, hơn tuổi Nó nên Anh chín chắn hơn nhưng thật ra cũng lách chách chẳng kém Nó tẹo nào, hoặc ít ra thì Nó cũng cảm thấy vậy khi Anh ở trước Nó.
24-12, ngày-mà-ai-cũng-biết đấy. Ngày Giáng Sinh. Nó đã mua quà tặng người ấy, đã mất công đi chọn bao nhiêu lâu, bọc,gói, ... thắt nơ và đã xong cả. Nó không nghĩ là gặp Anh đâu nhưng hôm đó Anh lại đến (vì công việc mà). Úm ba la... một món quà thật đẹp:
- Tặng MŨM nè. Giáng sinh vui vẻ nhé!
Nó ngạc nhiên vô cùng và vui nữa. Nó cám ơn Anh và... đi đến chỗ hẹn với người ấy. Cũng không có gì cả, tặng quà,nhận quà và ... chấm hết. Nó về và buồn buồn, Nó kể Anh nghe nhưng khác với mọi khi, Anh chỉ nghe và im lặng. Lại càng buồn thêm... Hôm đó Anh ở lại đến tối mới về. Và chính từ ngày hôm đó, 24-12, ngày mà không phải ai cũng biết đấy,là ngày cuộc sống của Nó thay đổi một cách mạnh mẽ bởi một câu nói cũng có sức mạnh không kém: ANH MẾN EM...
Trời! Ngoài sức tưởng tượng của con nhỏ. Nó bối rối không biết nói sao nhưng có lẽ từ sâu trong tim Nó tự bao giờ đã có hình ảnh của Anh rồi. Nhưng cũng là bất ngờ quá, Nó chạy vội vào trong nhà. Và...
Gió ngoài trời vẫn thổi từng đợt nhè nhẹ nhưng đâu đó có một trái tim đang loạn nhịp.
Tình yêu đúng là một "phạm trù" khó nắm bắt, có lúc ta tưởng mình đang yêu nhưng tình yêu thực sự thì chưa xuất hiện, lại có lúc nó đến thật bất ngờ khiến ta bối rối.
2-1, Sinh nhật Nó, người ấy tặng quà, toàn những thứ Nó thích, một hộp bự với: một đôi giày, một chiếc khăn len, một chiếc mũ len, một đôi găng tay. Không hiểu sao kể từ ngày bất thường kia trong đầu nó nhen nhóm một ý định: Chia tay với người ấy...
Và cuối cùng thì mọi chuyện cũng xảy ra như vậy. Người ấy buồn lắm lắm. Nó biết. Nhưng biết làm sao khi trong trái tim Nó giờ đã có một bóng hình khác. Nó luôn tự hỏi có phải vì mình trẻ con quá nên tình cảm dễ thay đổi không? Chắc thế.
26-01 Sinh nhật Anh. Nó nhấc máy phone cho Anh.
- Em đã nghĩ kỹ rồi
- Thật sao? Em...
- Vâng. Em cũng mến anh như anh mến em vậy.
- Vậy còn...
- Em ... chia tay rồi.
Một phút im lặng rồi dường như thấu hiểu. Tình yêu đâu thể là thứ có thể gượng ép được. Anh trở nên dịu dàng và quan tâm Nó hơn bao giờ hết. Vì ở xa, ngày nào Anh cũng gọi điện hỏi thăm Nó đang làm gì đến ... 4, 5 lần. Nó vui...
Nhưng quả thật niềm vui thì ít khi kéo dài. Hai năm rồi kể từ ngày ấy, mọi sự đã khác nhiều rồi, con người cũng có thể thay đổi lắm chứ. Người ấy bây giờ đã có người yêu khác, cùng tên với nó (trùng hợp ghê). Còn Nó và Anh thì đã chia tay nhau được 4 tháng. 4 tháng. Nó cố kìm nén lòng mình, không gọi điện cho anh, Nó sợ Anh sẽ coi thường Nó mất. Anh cũng không hề liên lạc gì với Nó. Thế là hết. Đôi lúc những cuộc cãi vã trở nên không thể ...to thêm được nữa khiến cả hai mệt mỏi và lời chia tay là do Nó nói nhưng thật sự Nó không hề muốn. Nó chỉ nghĩ rằng như thế thì sẽ tốt hơn cho cả hai. Vậy thôi.
Giờ là tháng 9 rồi, năm học mới khiến Nó bận bịu nhiều và Anh chắc cũng bận vì công việc.
Chiều nay có cơn mưa nào chợt đến vội vã, những hạt mưa lớn làm ngập con đường nhưng chẳng mấy chốc rồi mưa cũng tạnh, Nó ngồi đu đưa theo điệu nhạc, bất chợt lắng nghe thật kỹ câu hát: "My best wish is your life happiness...".
Đúng rồi, chỉ cần Anh vui, cho dù lòng Nó chưa thể quên Anh thì Nó cũng mong cho anh gặp được người Anh yêu thực sự. Thật đấy! Vì ... Nó rất yêu và nhớ Anh...
MP MŨM